Sunday, December 13, 2009

Winter comes, you wish it was summer.







Image by Iain


"Scientists have long wondered if the red color of fall leaves was more than just a sign of death. The molecules behind bright yellows and oranges are well understood, but brilliant reds remain a bit of a mystery.The yellow color has been there all summer, but you don't see it until the green fades away.

The red pigments serve as antifreeze, protecting cells from easily freezing. But red leaves are also signal of distress. If you see leaves of a tree turning red early, in late August, the tree is most likely suffering from a fungus or perhaps a ding from a reckless driver”


Livescience




Summer, summer
well,
might had died long ago before the first leaf started to fall.




Tuesday, December 1, 2009

Plié




"Vì trời mưa, cô ta đóng cửa sổ lại và nhìn mọi thứ nhạt nhòa qua lớp cửa kính, tưởng tượng miên man về thế giới ngoài kia."


Mizu.

--------------

Tôi cũng muốn được như cô gái này. Chìm trong những dòng chảy không ngừng của việc nghĩ ngợi. Nhưng mà suy nghĩ của tôi cứ tủn mủn và đứt đoạn, không cái nào rành rọt và có một kết thúc hay kết luận gì cả, dồn dập như sóng biển, đợt này chưa hết, đợt khác đã tới. Rút cục thì đều tan thành bọt biển và chẳng để lại dấu vết gì trên mặt cát. Cũng không có gì đau lòng.

Tôi thích những buổi sáng tỉnh dậy mà trong lòng không vướng bận một thứ gì hay đột nhiên có một thứ gì nặng nề ập tới. Tâm trạng của buổi sáng sẽ là thứ ám ảnh cả một ngày hôm đó. Những ngày tháng 10, ánh sáng mặt trời là một thứ gì đó đen ngòm, nặng trịch như cơn ác mộng mê man và không dứt mùa hè năm 17 tuổi. Như một điều kì diệu, một sáng tháng 11 tôi tỉnh dậy và không còn thấy đen tối nữa, chỉ như là có một dòng sông đã rút ra khỏi mình, mọi thứ đóng băng cứng ngắc, vì vậy mà không tổn thương nữa. Tại sao mọi thứ luôn phải có quá nhiều lớp, bạn phải luôn chật vật bóc từng lớp vỏ của chúng như bóc vỏ một củ hành tây. Bạn mệt mỏi đấu tranh với tình cảm và ảo tưởng. Nó làm bạn chảy nước mắt để đến tận cùng bạn phát hiện ra nó không có gì cả, không có gì, không có, không.

Sáng nay tỉnh dậy đột nhiên nhớ da diết cái lần đầu tiên tôi đến Plié, tôi thích tầng dưới của quán vô cùng, lần đầu tiên tôi đến đó với anh ta. Tôi rất thích tình cảm giữa chúng tôi những ngày đó. Vui vẻ và dễ chịu. Tôi đã nghĩ có một người bạn như thế cũng tuyệt lắm. Nhưng đây không phải là câu chuyện về anh ta, chỉ đơn thuần là tôi nhớ cái cảm giác mà Plié đã đem lại cho tôi, nhớ kinh khủng mà không cách nào tìm lại được. Cảm giác xế trưa tìm được một nơi trú ẩn, nằm chây lười giữa những nỗi buồn nhỏ bé của mình, tận hưởng nó một cách dễ chịu, chờ buổi chiều tàn. Plié tạo ra những nỗi buồn nhẹ nhàng và trong sáng. Plié đã từng là nơi tôi nuôi dưỡng những thứ như thế. Có một vấn đề, đó là tôi chưa tìm được cách để tách anh ta và những cảm xúc ở Plié ra khỏi nhau. Lẫn lộn như vậy.

Người ta hay ví những tình cảm không thành giống như một câu chữ. Và vì nó chỉ là một câu, nó buộc phải có dấu chấm kết thúc. Người ta cho rằng, đặt dấu chấm ở đó sẽ tốt hơn là một dấu phẩy lơ lửng và ngập ngừng mãi mãi. Thực tế thì có những câu văn quá tệ và bạn buộc phải dừng ở đó trước khi nó trở nên tệ hơn. Bạn - người viết nó và những nhân vật bạn tạo ra đều trở nên biến dạng theo một cách bạn không thể ngờ.

Hello December.