Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
...
Dù có ước, có ước ngàn lời, có trách một đời
cũng đã muộn rồi
Dù sao, dù sao đi nữa, tôi vẫn yêu em
...
1.
Người đàn bà trở về trong một đêm thật sâu để chôn hết lá vàng trong vườn dưới một gốc cây sồi.
Sáng hôm sau, khi ra vườn, người đàn ông đã lãng quên mất mùa thu, và quên luôn cả người đàn bà.
2.
...Rất nhiều mùa xuân trôi qua. Nhiều bận cây sồi trổ chồi mới.
Rất nhiều mùa hạ trôi qua. Từng đấy mùa lá sồi xanh.
Rất nhiều mùa đông trôi qua. Cũng nhiều lần tuyết trắng khu vườn.
Nhưng tuyệt nhiên không có mùa thu. Chỉ có chớp mắt, những cành sồi xanh tươi trút hết lá trên mình vào hư không, trút vào lơ lửng cuối mùa hạ, trút vào lơ lửng trước mùa đông.
Trút sạch.
3.
Một đêm bão, sét đánh tọac gốc sồi ra làm đôi.
Sáng hôm sau, người đàn ông lặng đứng nhìn thảm lá vàng trải đầy khu vườn. Mưa rơi xuống, không phải mưa sau cơn bão, mà là mưa mùa thu. Mưa mùa thu ngân dài, ngân suốt mùa đông, ngân qua mùa xuân và mùa hạ. Ngân đến nhiều năm sau.
Có lẽ người đàn bà chôn thời gian năm xưa không ngờ rằng, chỉ qua một cơn bão đêm, người đàn ông đã đau khổ thế nào.
- Maki -
Sáng tỉnh dậy thấy trong lòng hoang vắng như vực thẳm,
như người đàn ông này.
Đường xa đường xa
Ai sẽ đưa em đến cuối cuộc đời ?